Thứ Ba, 9 tháng 8, 2011

NỖI ĐAU DA CAM

Khi rải rác đó đây một vài người dị dạng vì nhiễm chất Đioxin, tôi vẫn thấy lòng nhói đau. Nhưng khi nhìn thấy gần 50 người với những hình hài biến dạng thì tim tôi như ngưng đập, và nước mắt nóng bỏng trào ra. Đồng bào tôi đó - những con người được thống kê trong tổng dân số Việt Nam. Họ đã sống mỗi phút giây, dù ý thức được hay không, để chiến đấu với nỗi đau da cam, nỗi đau nghiệt ngã trong dòng máu Việt sau chiến tranh chống Mỹ. Họ - những nạn nhân chất độc da cam/dioxin là "những người nghèo nhất trong những người nghèo, đau khổ nhất trong những người đau khổ". Tôi lại thấy mình được ưu ái quá nhiều, được Trời Phật ban phát quá nhiều. Những gì đã làm tôi đau khổ chẳng nghĩa lý gì so với bất hạnh của những nạn nhân bị nhiễm chất điôxin. Tôi phải sống tốt hơn nữa, và phải làm gì đó thiết thực hơn nữa cho những đồng bào bất hạnh của tôi. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét