Em ghé thăm tôi trên đường từ Hà Nội về Cần Thơ. Tháng Năm tôi đi Cần Thơ, không liên lạc được với em nên không về thắp hương cho Quang Tiến, tôi buồn. Em vẫn gọi tôi từ số máy cũ, chợt thấy ấm lòng...
Nhìn em, tôi nhớ Phan Quang Tiến của tôi. Tôi không hình dung được nếu còn sống đến bây giờ trông người ấy như thế nào. Cái tên ấy có lẽ đối với nhiều thày cô là nỗi phiền toái. Còn với tôi, khi xa nhau rồi tôi mới nhớ người làm sao. Tôi đã tìm hỏi khắp bạn bè mà không ai có thông tin gì về người. Suốt những năm đầu mới về Nam, sống với Nguyễn Lộc rồi chia tay Nguyễn Lộc, tôi vẫn tìm người. Tôi chỉ muốn biết người sống ra sao, gia đình về Nam ở đâu, Huệ-Hiền-Sỹ thế nào… Khi có được tin về người thì tôi đã mất người vĩnh viễn. Tôi đã nguyện là sẽ đến thắp một nén hương trên mộ người. Mãi đến năm 2006 tôi mới biết gia đình người ở Cần Thơ. Nếu có duyên thì tháng 10/1983 tôi đã được gặp người khi tôi đi học lớp AIBD.
Trở lại Cần Thơ năm 2006, tôi khóc như mưa trước ảnh người. Vẫn là Quang Tiến của tôi bốn mươi năm trước - ánh mắt, nụ cười… Tôi lại nhớ một buổi tối mưa to ở ký túc xá Mễ Trì, người sừng sững trước cửa phòng tôi, sũng nước từ đầu đến chân. Tiễn người ra bến tàu điện, người nắm bàn tay tôi, vẫn chẳng nói một lời. Trước đó hai năm, người nói yêu tôi khi trong tim tôi đã có hình người khác. Từ đó không bao giờ người còn nói yêu tôi. Vậy mà sao khi xa nhau, tôi nhớ người đến thế. Mấy chục năm qua, người vẫn thường về trong giấc mơ của tôi. Và tôi hay nghĩ đến những dòng thơ của Onga Bergon:
Anh vẫn về trong những giấc mơ em
Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh
Anh một thuở của cuộc đời như chim, như nắng
Như tình yêu hạnh phúc vô bờ…
Tôi đã gửi đến người những nén hương thơm tình yêu và nỗi nhớ của tôi, của bạn bè. Có lẽ nơi xa ấy, người cũng hiểu rằng chúng tôi có duyên mà không có phận. Chỉ mong người nhẹ nhõm mà siêu thoát.
“ Chẳng giăng sợi bạc, sợi vàng,
Trả lờiXóaAi vương sợi nhớ để ràng buộc nhau?
Để trầu quay quắt về cau.
Để tan nát dạ, để nhàu nhĩ gan ”.
Chia sẻ thật nhiều với những tâm sự của Hươu Sao!
Bạn đọc Tri ân dám quả quyết hai điều:
Một là, Phan Quang Tiến đã luôn cảm nhận được nỗi nhớ, được những yêu thương mà Hươu Sao dành cho suốt bốn mươi năm. Cả khi Hươu Sao ghi những dòng gan ruột này nữa!
Hai là, Phan Quang Tiến đã rất vui khi biết Hươu Sao luôn luôn sống hết mình trong những tháng năm với thật nhiều yêu thương. Cho cả phần của Phan Quang Tiến nữa!
Thiên đường có Phan Quang Tiến nên Thiên đường càng thêm đẹp đẽ !
Tri ân có có dấu bước Hươu Sao nên Tri ân càng thêm nhiều những dài, rộng yêu thương!