Đã hẹn với Chu Xuân
Đông sẽ về Chí Linh mùa hạt dẻ, chị em tôi trở lại Chí Linh. Sau buổi họp Tri
Ân gặp mặt các thành viên cũ mới, chị em tôi nhờ xe đưa vào Ngũ Đài Sơn. Thôn Hố
Dầu vốn xa lơ xa lắc trong tầm mắt những đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi hơn bốn mươi
năm trước, nay hiện dần trước kính xe. Con đường đất ngày xưa đã được rải nhựa.
Qua cổng vào chùa Ngũ Đài Sơn, xe đi thêm một đoạn rồi dừng bánh trước cái máy
xúc đang móc đất làm đường. Mọi người lắc đầu, không hiểu chị em tôi định đi tu
hay đi tù. Còn chúng tôi, chia tay để mọi người kịp về Hà Nội, kéo được hành lý
vào trang trại của ông chủ Chu Xuân Đông là òa ngay vào tuổi thơ. Trước cổng
nhà, những quả cu ca chín đen đậm đà chua ngọt gợi nhớ những chuyến củi trưa
nắng đường rừng. Minh Hương lập tức sà xuống gốc dẻ ngay ngõ vào, nhặt những
hạt dẻ đầu tiên sau rất nhiều năm xa mùa dẻ rụng. Tôi cũng cắn ngay những hạt
dẻ vừa nhặt, thấm thía ngọt bùi thơm thảo của rừng, thấy mãn nguyện vì đã quyết
định chuyến đi này. Một cái rổ nhỏ trong tay, tôi hái rau đay mọc đầy sân, dứt
một quả mướp trên dàn, với nồi thịt gà kho sẵn, chúng tôi có một bữa tối ngon
lành như ý muốn: không gian tĩnh lặng và trong trẻo, thức ăn đạm bạc hợp khẩu
vị. Một giấc ngủ sâu không mộng mị hoàn tất ngày đầu tiên đi tìm tuổi thơ của
chị em tôi.
Sáng hôm sau,
Minh Hương nhất định làm người đi nhặt hạt dẻ chuyên nghiệp với áo khăn ủng tất
như thật.
Nhưng có đi đâu xa, bước chân ra khỏi cửa là nhặt được hạt dẻ.
Và nàng “chuyên nghiệp” ngay trong sân.
Dù thân vóc không nhẹ nhàng như xưa, lại
còn phải mang cả kính lão, nhưng niềm vui thì vẫn trẻ thơ như những ngày chúng
tôi mười ba tuổi.
Ôi, tuổi mười ba thần tiên đã biến những cô gái dại khờ thành
thiếu nữ, để mỗi đời người nhớ mãi tuổi mười ba.