Có vẻ như người lại đóng mọi cánh cửa trước tôi. Tôi biết, đâu đó dòng sông xưa vẫn chảy, êm đềm, đầy ắp yêu thương, như suốt bao nhiêu năm tháng qua. Dòng chảy âm thầm lặng lẽ đó luôn bên tôi, như một điểm tựa bền vững mà tôi có thể được tiếp thêm nhựa sống trên mỗi bước đường đời. Tôi đã không biết gìn giữ, nâng niu dòng chảy đó để bây giờ thấy mình bị chặn mọi lối đi.
Xa vắng ơi, nếu người vui vì xa vắng thì hãy cứ xa. Riêng tôi vẫn thấy an lành trong dòng chảy đó. Tôi đã học từ đạo sư Duy Tuệ: Yêu thương ai đó không mong được đền đáp, chỉ cầu hai chữ BẰNG AN.
Đã xa thật xa, tiếng gió đông vi vút rặng phi lao, tôi vẫn thấy tim mình lỗi nhịp với ký ức xưa. Người đã hẹn cùng tôi đọc tiếp những chuyện cổ tích, vậy mà...
Tôi sẽ chờ, dù bao lâu, Xa vắng ạ. Những trang cổ tích đời thường vẫn đợi cuối đường...